Thứ Hai, 23 tháng 9, 2019

WASHINGTON, D.C. (AP) – Ngũ Giác Đài hôm Thứ Sáu, 20 Tháng Chín, loan báo sẽ đưa thêm quân và chiến cụ, gồm cả hệ thống hỏa tiễn phòng không, sang Saudi Arabia và United Arab Emirates, trong khi Tổng Thống Donald Trump có vẻ sẽ không đưa ra hành động quân sự nào với Iran, ít ra vào lúc này, để đáp lại cuộc tấn công vào kỹ nghệ dầu hỏa của Saudi Arabia mới gần đây.

Bộ Trưởng Quốc Phòng Mỹ Mark Esper nói với các ký giả tại Ngũ Giác Đài rằng đây là bước đầu tiên để tăng cường an ninh và ông không loại bỏ việc sẽ có thêm các biện pháp khác sau này.

Chủ Nhật, 30 tháng 4, 2017


RFI - Sự kiện nhân viên hãng hàng United Airlines đòi khách hàng nhường chỗ dẫn đến bạo lực cảnh sát có thể kết thúc. Người bị kéo ra khỏi máy bay là ông David Đào, một  người Mỹ gốc Việt và hãng hàng không đã đạt được đạt được thỏa thuận bên ngoài tòa án. David Dao và hãng United Airlines đã từ chối tiết lộ số tiền bồi thường hòa giải, nhưng theo các quan chức cấp cao của United Airlines, ông David Dao đã nhận được 140 triệu mỹ kim tiền bồi thường.


Theo hãng  tin Der Spiegel dẫn thuật lại một số nguồn tin, căn cứ theo lời một nhân vật chủ chốt của United Airlines tiết lộ họ đã trả cho David Đào 140 triệu mỹ kim tiền thiệt hại.

Vì chuyện David Đào bị hãng hàng không United Airlines dùng bạo lực kéo ra khỏi phi cơ dẫn đến phẫn nộ toàn cầu, United Airlines đã buộc phải đưa ra cách giải quyết. Phẩm giá đáng giá bao nhiêu?

Tin tức nói rằng chuyện David Đào và hãng United Airlines được giải quyết ngoài tòa nhưng không tiết lộ số tiền cụ thể, làm náo loạn tin tức trên mạng.

Cho đến nay, không có thông tin chính thức để chứng thực về những nguồn tin trên.


Theo Pháp Tấn Xã (RFI)


Thứ Năm, 27 tháng 4, 2017

Nhà chỉ còn hai mẹ con ở vùng thủ đô Hoa Thịnh Đốn. Ông bố đã mất cách đây vài năm để lại đủ các thứ tiền. Tài chánh người mẹ cũng rất dư dả vì trước đây bà làm chủ tiệm vàng. Hai vợ chồng đã nuôi cô con gái học ra bác sĩ. 

Thấy cô con gái trên 30 tuổi chưa chồng con gì mà phải ở một mình, người mẹ mới tìm cách gạ con về ở chung nhưng cô con nhất định không chịu vì kinh nghiệm "ở cùng nhà hay bị má chửi". Mời không được thì bà mẹ hay tìm cách tới thăm con, nấu đồ cho ăn, giặt áo quần để được ở chung. 

Được nước, bà ở luôn cả hai tuần không về. Chịu hết nổi, cô con đòi mẹ phải có trách nhiệm về chăm sóc nhà của mẹ chứ. Cô còn dặn kỹ, khi nào mẹ tới vào lúc cuối tuần thì làm ơn báo trước chứ tới đột xuất như thế thật làm ngạc nhiên ghê!. Hơ hơ!!! 

Nhà cô nuôi hai con chó làm bạn. Mỗi ngày phải thuê người dắt chó đi chơi, đi hóng gió. Tiền chăm sóc cho có khi tốn tới $2,000 mỗi tháng. Nghĩ ra một kế hay, bà mẹ mới gọi điện thoại sang nài "hay là con để cho má quá chăm sóc hai em chó, con lấy tiền đó trả cho má, đừng trả tiền người ngoài, tốn kém. Con cứ coi như má đang làm thuê cho con cũng được, chó của con cũng như là cháu của má vây... có được hem... có được hem?". 

Tưởng là phen này làm cô con cứng họng, không đỡ được... "Nhưng mà má đâu có licence chăm sóc chó, đúng không? Loại chó này rất khôn, một tay chăm sóc mà không có chuyên môn như má là nó biết liền hà, nó không có happy, không được đâu". 

Tới nước này bà mẹ chỉ nước "cao máu" trước sự bạc bẽo của đứa con. Gặp ai quen bà cũng đem hoàn cảnh éo le ra kể rồi than thân trách phận trước chuyện tình mẹ con ngang trái không thể nói nên lời ở xứ Mỹ. "Xin chân giữ chó cho nhà nó mà nó cũng không cho, con cái gì mà quá bất hiếu". Bà chửi một hơi rồi chửi lây sang cả nước Mỹ quá lạnh lùng, có tiền có bạc trong tay mà không có tình người thì cuộc sống đều vô nghĩa. Chê Mỹ xong bà quay sang khen con cái người Việt mới qua nức mũi, thương cha, thương mẹ, có hiếu từ trong ra ngoài. 

Có người bạn nghe được chuyện bèn rủ rê về Việt Nam mua nhà dưỡng già... Chỉ mới nghe có vậy, bà bật ngay người: "ĐM! mày xúi bậy nha! năm xưa đi vượt biên bị bể ổ, Việt Cộng cầm súng bắn theo ầm ầm, mém chết, bây giờ kêu tao về ở chung với chúng, không được đâu! mày bị điên rồi hả?". 


Việt Kiều Hồi Hương
Nhà chỉ còn hai mẹ con ở vùng thủ đô Hoa Thịnh Đốn. Ông bố đã mất cách đây vài năm để lại đủ các thứ tiền. Tài chánh người mẹ cũng rất dư dả vì trước đây bà làm chủ tiệm vàng. Hai vợ chồng đã nuôi cô con gái học ra bác sĩ. 

Thấy cô con gái trên 30 tuổi chưa chồng con gì mà phải ở một mình, người mẹ mới tìm cách gạ con về ở chung nhưng cô con nhất định không chịu vì kinh nghiệm "ở cùng nhà hay bị má chửi". Mời không được thì bà mẹ hay tìm cách tới thăm con, nấu đồ cho ăn, giặt áo quần để được ở chung. 


Được nước, bà ở luôn cả hai tuần không về. Chịu hết nổi, cô con đòi mẹ phải có trách nhiệm về chăm sóc nhà của mẹ chứ. Cô còn dặn kỹ, khi nào mẹ tới vào lúc cuối tuần thì làm ơn báo trước chứ tới đột xuất như thế thật làm ngạc nhiên ghê!. Hơ hơ!!! 

Nhà cô nuôi hai con chó làm bạn. Mỗi ngày phải thuê người dắt chó đi chơi, đi hóng gió. Tiền chăm sóc cho có khi tốn tới $2,000 mỗi tháng. Nghĩ ra một kế hay, bà mẹ mới gọi điện thoại sang nài "hay là con để cho má quá chăm sóc hai em chó, con lấy tiền đó trả cho má, đừng trả tiền người ngoài, tốn kém. Con cứ coi như má đang làm thuê cho con cũng được, chó của con cũng như là cháu của má vây... có được hem... có được hem?". 

Tưởng là phen này làm cô con cứng họng, không đỡ được... "Nhưng mà má đâu có licence chăm sóc chó, đúng không? Loại chó này rất khôn, một tay chăm sóc mà không có chuyên môn như má là nó biết liền hà, nó không có happy, không được đâu". 

Tới nước này bà mẹ chỉ nước "cao máu" trước sự bạc bẽo của đứa con. Gặp ai quen bà cũng đem hoàn cảnh éo le ra kể rồi than thân trách phận trước chuyện tình mẹ con ngang trái không thể nói nên lời ở xứ Mỹ. "Xin chân giữ chó cho nhà nó mà nó cũng không cho, con cái gì mà quá bất hiếu". Bà chửi một hơi rồi chửi lây sang cả nước Mỹ quá lạnh lùng, có tiền có bạc trong tay mà không có tình người thì cuộc sống đều vô nghĩa. Chê Mỹ xong bà quay sang khen con cái người Việt mới qua nức mũi, thương cha, thương mẹ, có hiếu từ trong ra ngoài. 

Có người bạn nghe được chuyện bèn rủ rê về Việt Nam mua nhà dưỡng già... Chỉ mới nghe có vậy, bà bật ngay người: "ĐM! mày xúi bậy nha! năm xưa đi vượt biên bị bể ổ, Việt Cộng cầm súng bắn theo ầm ầm, mém chết, bây giờ kêu tao về ở chung với chúng, không được đâu! mày bị điên rồi hả?". 



Việt Kiều Hồi Hương

Thứ Tư, 12 tháng 4, 2017

Thứ Năm, 6 tháng 4, 2017

Do Linh và Vĩnh Linh là hai huyện cách nhau bằng con sông Bến Hải thuộc tỉnh Quảng Trị. Sau năm 1954, con sông vô danh này bỗng nổi như cồn vì trở thành sông giới tuyến phân chia giữa Nam và Bắc Việt.

Đáng ra quốc tế định chọn sông Gianh làm giới tuyến như thời Trịnh Nguyễn của mấy trăm năm về trước hoặc lấn ra đến tận Nghệ An Hà Tĩnh ở vĩ tuyến 23 cho miền Nam được thêm nhiều miền Trung hơn. Nhưng do Trung Quốc quá khôn lõi trên bàn đàm phán vì chúng hiểu rõ về vị trí địa lý và văn hóa của Trung Trung Bộ nên ra mặt đòi cho lãnh thổ Bắc Việt phải lấn sâu vào Nam một tí với dụng ý phải cách ly quê hương Quảng Bình của gia tộc Ngô Đình Diệm ra khỏi tầm ảnh hưởng của chính phủ Quốc Gia. Chu Ân Lai tin rằng khi Quảng Bình trở thành tiền đồn thì Bắc Việt sẽ thất thế 100%.

Sông Bến Hải hẹp, phía đầu nguồn có nhiều cồn đất cát, đảo nhỏ giữa dòng chưa kịp phân chia trở thành phi địa (tức là đều không thuộc quyền quản hạt của bờ Nam và bờ Bắc). Dân quê hai huyện Do Linh và Vĩnh Linh vẫn tự do chăn trâu giữ vịt trên sông dưới sự quan phòng của các cơ quốc tế trong thời gian chờ đợi tổng tuyển cử. 

Trong giai đoạn đó, có một chàng trai chăn vịt ở bờ Nam khéo dụ làm sao mà được một cô gái chăn trâu xinh đẹp ở bờ Bắc ra chơi ở cồn đất phi địa và cùng nhau tình tự như trên hoang đảo, như chỗ không người. Bến Hải bến tình, mỗi lần tình tự, chàng luôn tặng cô gái một con vịt mang về miền Bắc. Không bao lâu sau, trai Nam gái Bắc đã sinh lòng mê luyến không rời. Từng ngày sau đó, khi chàng trai không còn vịt để tặng nữa thì cô gái lại tự nguyện bồng sang bờ Nam trả lại cho chàng những con vịt trước đây.

Sông nước hữu tình, hồn quê lãng đãng, sức sống thanh xuân, trong những lần bên nhau, cô gái mới kể cho chàng trai biết ở miền Bắc bây giờ "vả và đói" lắm, không ai còn dám công khai ăn vịt ăn gà nữa vì sợ bị kiểm điểm. Cán bộ vào dòm ngó từng giạ lúa của nông dân. Sau khi trao tặng hết số vịt cho người yêu ở miền Nam, cô gái mới đề nghị với chàng trai hay là từ nay cho tôi ở lại bên chàng và không về miền Bắc nữa. Nói đoạn, nàng nhìn sang con trâu. Như có linh tính, con trâu cũng như muốn ở lại miền Nam. Miền Bắc đang có kế hoạch đưa cả trâu bò vào hợp tác xã làm trâu nó cũng sợ. Cô gái đi một bước, con trâu cũng đi một bước. Đuổi cách nào nó cũng không chịu xuống nước bơi về miền Bắc XHCN.

Chẳng bao lâu sau, tình hình Nam Bắc cũng căng thẳng lên vì không có chuyện tổng tuyển cử gì nữa. Thay vào đó, hai bên bờ sông Bến Hải, hai chính quyền Nam-Bắc cho dựng lên các khẩu hiệu tố cáo nhau, bắc loa tuyên truyền mang đầy màu sắc chính trị.

Phía Bắc, cộng sản cho lập nguyên một tổ phát thanh để tô hồng chế độ xã hội chủ nghĩa, ca ngợi tình hữu nghị Trung-Xô đến nức mũi. Ngày nào, họ cũng bắt phát thanh viên thay nhau tuyên truyền hò hét khẩu hiệu, rồi thay nhau ca hát từ ngâm thơ cho tới dân ca cho tới rã họng. Trong một số chương trình tiếng địa phương, các phát thanh viên Vĩnh Linh nhao nhao bêu xấu câu chuyện cô gái "dắt trâu theo trai" và đòi miền Nam phải trả lại con trâu cày cho miền Bắc. Dĩ nhiên, miền Nam không trả lại trâu mà kêu gọi ngược lại người miền Bắc muốn có đất ruộng trâu cày à! vào miền Nam với tổng thống Ngô Đình Diệm là sẽ có tất cả. Ngoài ra phía miền Nam còn viết câu thơ đáp lại: "Ngày xưa nô lệ đói meo - Ngày nay độc lập cổ đeo hai tròng", tức là Nga với Tàu.

Chàng trai đã xin cha mẹ cho cưới cô gái về làm vợ, còn mình gia nhập vào địa phương quân bảo vệ tiền đồn tự do.

Tuy là câu chuyện gái theo trai một cách hồn nhiên nhưng phía sau chính là sự ghi nhận chuyến vượt biên đầu tiên của người miền Bắc đào thoát khỏi chế độ cộng sản Bắc Việt - Trâu bò cũng chọn miền Nam.

Do Linh và Vĩnh Linh là hai huyện cách nhau bằng con sông Bến Hải thuộc tỉnh Quảng Trị. Sau năm 1954, con sông vô danh này bỗng nổi như cồn vì trở thành sông giới tuyến phân chia giữa Nam và Bắc Việt.

Đáng ra quốc tế định chọn sông Gianh làm giới tuyến như thời Trịnh Nguyễn của mấy trăm năm về trước hoặc lấn ra đến tận Nghệ An Hà Tĩnh ở vĩ tuyến 23 cho miền Nam được thêm nhiều miền Trung hơn. Nhưng do Trung Quốc quá khôn lõi trên bàn đàm phán vì chúng hiểu rõ về vị trí địa lý và văn hóa của Trung Trung Bộ nên ra mặt đòi cho lãnh thổ Bắc Việt phải lấn sâu vào Nam một tí với dụng ý phải cách ly quê hương Quảng Bình của gia tộc Ngô Đình Diệm ra khỏi tầm ảnh hưởng của chính phủ Quốc Gia. Chu Ân Lai tin rằng khi Quảng Bình trở thành tiền đồn thì Bắc Việt sẽ thất thế 100%.

Sông Bến Hải hẹp, phía đầu nguồn có nhiều cồn đất cát, đảo nhỏ giữa dòng chưa kịp phân chia trở thành phi địa (tức là đều không thuộc quyền quản hạt của bờ Nam và bờ Bắc). Dân quê hai huyện Do Linh và Vĩnh Linh vẫn tự do chăn trâu giữ vịt trên sông dưới sự quan phòng của các cơ quốc tế trong thời gian chờ đợi tổng tuyển cử. 

Trong giai đoạn đó, có một chàng trai chăn vịt ở bờ Nam khéo dụ làm sao mà được một cô gái chăn trâu xinh đẹp ở bờ Bắc ra chơi ở cồn đất phi địa và cùng nhau tình tự như trên hoang đảo, như chỗ không người. Bến Hải bến tình, mỗi lần tình tự, chàng luôn tặng cô gái một con vịt mang về miền Bắc. Không bao lâu sau, trai Nam gái Bắc đã sinh lòng mê luyến không rời. Từng ngày sau đó, khi chàng trai không còn vịt để tặng nữa thì cô gái lại tự nguyện bồng sang bờ Nam trả lại cho chàng những con vịt trước đây.

Sông nước hữu tình, hồn quê lãng đãng, sức sống thanh xuân, trong những lần bên nhau, cô gái mới kể cho chàng trai biết ở miền Bắc bây giờ "vả và đói" lắm, không ai còn dám công khai ăn vịt ăn gà nữa vì sợ bị kiểm điểm. Cán bộ vào dòm ngó từng giạ lúa của nông dân. Sau khi trao tặng hết số vịt cho người yêu ở miền Nam, cô gái mới đề nghị với chàng trai hay là từ nay cho tôi ở lại bên chàng và không về miền Bắc nữa. Nói đoạn, nàng nhìn sang con trâu. Như có linh tính, con trâu cũng như muốn ở lại miền Nam. Miền Bắc đang có kế hoạch đưa cả trâu bò vào hợp tác xã làm trâu nó cũng sợ. Cô gái đi một bước, con trâu cũng đi một bước. Đuổi cách nào nó cũng không chịu xuống nước bơi về miền Bắc XHCN.

Chẳng bao lâu sau, tình hình Nam Bắc cũng căng thẳng lên vì không có chuyện tổng tuyển cử gì nữa. Thay vào đó, hai bên bờ sông Bến Hải, hai chính quyền Nam-Bắc cho dựng lên các khẩu hiệu tố cáo nhau, bắc loa tuyên truyền mang đầy màu sắc chính trị.

Phía Bắc, cộng sản cho lập nguyên một tổ phát thanh để tô hồng chế độ xã hội chủ nghĩa, ca ngợi tình hữu nghị Trung-Xô đến nức mũi. Ngày nào, họ cũng bắt phát thanh viên thay nhau tuyên truyền hò hét khẩu hiệu, rồi thay nhau ca hát từ ngâm thơ cho tới dân ca cho tới rã họng. Trong một số chương trình tiếng địa phương, các phát thanh viên Vĩnh Linh nhao nhao bêu xấu câu chuyện cô gái "dắt trâu theo trai" và đòi miền Nam phải trả lại con trâu cày cho miền Bắc. Dĩ nhiên, miền Nam không trả lại trâu mà kêu gọi ngược lại người miền Bắc muốn có đất ruộng trâu cày à! vào miền Nam với tổng thống Ngô Đình Diệm là sẽ có tất cả. Ngoài ra phía miền Nam còn viết câu thơ đáp lại: "Ngày xưa nô lệ đói meo - Ngày nay độc lập cổ đeo hai tròng", tức là Nga với Tàu.

Chàng trai đã xin cha mẹ cho cưới cô gái về làm vợ, còn mình gia nhập vào địa phương quân bảo vệ tiền đồn tự do.

Tuy là câu chuyện gái theo trai một cách hồn nhiên nhưng phía sau chính là sự ghi nhận chuyến vượt biên đầu tiên của người miền Bắc đào thoát khỏi chế độ cộng sản Bắc Việt - Trâu bò cũng chọn miền Nam.

Được tạo bởi Blogger.

Ads 468x60px

Followers

Featured Posts

Blog Archive

Blog Archive

Tuần Báo

Tuần Báo

RAO VẶT - Tìm Thợ

Pages

Unordered List

Hạng Mục Thương Mại

Restaurant

Sample Text

Tin Nổi Bật

Popular Posts

Recent Posts